CÂU CHUYỆN VÊ LÒNG VỊ THA: HÃY BẮT MỘT NHỊP CẦU
Đây là câu chuyện về hai anh em nọ sống bên nhau ở một làng quê nhỏ, cùng nhau làm ruộng chỉ, làm việc bên gia đỉnh. Hai anh em từ trước đến giờ luôn yêu thương và giúp đỡ nhau hết lòng, nhưng chỉ vì hiểu nhỏ mà hai anh em dần dần xa nhau, không nói chuyện Cả hai đều im lặng trong nhiều tuần, ẩn nhẫn sự tức giận trong đó.
Một ngày nọ, có một người thợ mộc già gõ cửa nhà anh trai. Ông nói "Tôi có thể làm và sửa chữa nhiều thứ, nhà anh ấy cần sửa gi không?" Người anh trai ngẫm nghĩ một chút rồi trả lời: "Được, tôi có công việc cho bác đây". Rồi Người anh dẫn người thợ mộc già ra sau nhà và chỉ: "Nhà bên canh là nhà em tôi, ngày xưa có con lạch nhỏ giữa hai nhà chúng tôi. Gần đây, em tôi đã cố ý trồng thật nhiều cây cao đồng thời đào rộng con lach ra, biến nó thành ranh giới giữa hai nhà. Bác nhìn thấy rồi đấy, thế nên, bác hãy dựng hẳn một hàng rào cao 3m cho tôi. Tôi không bao giờ muốn nhìn thấy mặt của nó nữa. "
Người thợ mộc già thầm nghĩ trong một vài phút rồi nói "Tôi hiểu rồi" . Người anh trai đã giúp người thợ mộc già mang gỗ và dụng cụ ra sau nhà rồi tất tả ra đồng làm việc. Đến buổi tối, người anh mới về nhà, lúc này người thợ mộc đã làm xong công việc được giao Khi ra sau nhà kiểm tra thì người anh trai choáng váng, mặt anh bần thần và không thể nói được câu gì.
Chỗ đáng nhẽ là một hàng rào cao, to chắc chắn thì lại là một cây cầu xuất hiện một cây cầu gỗ thực sự đặc biệt, thành cầu được chạm khắc rất phức tạp, nó là một tác phẩm nghệ thuật chứ không phải một cây cầu bình thường. Cùng lúc đó, người em trai cũng tình cờ ở đó. Anh ta lao vội qua cầu và ôm lấy anh trai mình, xúc động nói:
" Anh, anh đã xây một cái cầu nối hai nhà, sau tất cả những gì em đã nói và làm không phải với anh. Em xin lỗi anh rất nhiều”.
Người anh trai cũng bất ngờ, và bật khóc. Trong khi hai anh em đang ôm, cùng nhau xin lỗi và giải thích mọi chuyện thì người thợ già cũng sắp xếp, dọn lại đồ, dụng cụ của bản thân chuẩn bị đi về.
Người anh vội quay lại nói: " Bác đừng vội đi, hãy ở lại ăn với chúng cháu bữa cơm, cháu nghĩ cháu cần sửa chữa nhiều đồ cần tới bác nữa".
Người thợ mộc giả cười hiền nói: " Tôi cũng thích ở lại lắm, nhưng tôi còn nhiều cây cầu cần làm và những thứ cần sửa ở những nơi khác nữa, cậu trai ạ”.
Bài học về lòng vị tha rút ra từ câu chuyện: Chúng ta thường để sự tức giận đẩy bản thân xa khỏi những người thân yêu của mình. Đừng để điều đó xảy ra với bạn. Hãy rộng lòng tha thứ và vị tha trân trọng những gì mà bạn đang có.
Hãy nhớ rằng Quá khứ không thể thay đổi được, nhưng tương lai thì có thể. Không thể chỉ vì cãi nhau mà có thể làm hỏng một kết nối bền chặt. Hãy luôn vị tha với mọi người xung quanh bạn, xây đựng cây cầu của bạn khi bạn cần thiết và luôn luôn bước lên chúng với một nụ cười.
Tác giả Xích Lô