CHO ĐI VÀ NHẬN LẠI

Thứ sáu, 16/07/2021, 11:39 GMT+7

Câu chuyện thâm thúy về triết lý “cho đi và nhận lại” trong cuộc sống

Hai anh em nọ được thừa kế khối tài sản lớn của người cha đã mất. Mỗi người được chia 1 vùng đất để trồng trọt, 2 vùng đất phân cách nhau bởi 1 ngọn đồi. Người anh đã cưới vợ có 6 người con, trong khi người em thì độc thân.

Trong một đêm trằn trọc người em bật dậy và lẩm bẩm “Thật không công bằng nếu chia tài sản như vậy. Anh mình có 6 đứa con, anh ấy chắc hẳn sẽ cần nhiều lúa mỳ và ngũ cốc hơn mình”.

Nghĩ là làm, người em nhanh chóng vào hầm dự trữ lương thực. Anh vác thật nhiều ngũ cốc và lúa mỳ, tiếp đến leo lên ngọn đồi nơi ngăn cách 2 vùng đất rồi đặt gọn gàng lương thực vào kho chứa của người anh. Trên đường về, anh cảm thấy rất hứng khởi vì mình đã làm một việc vô cùng ý nghĩa.

Cũng tối hôm đó, người anh quẩn quanh với suy nghĩ “Thật không công bằng khi chia tài sản như vậy. 6 đứa con của mình có thể trông nom 2 vợ chồng khi về già, chưa kể sau này còn đẻ thêm con cái.”

Nghĩ bụng, người anh bí mật lẻn vào kho lương thực của mình. Anh xếp thật nhiều ngũ cốc và lúa mỳ, tiếp đến trèo lên ngọn đồi nơi ngăn cách 2 vùng đất và đặt gọn gàng vào kho dự trữ lương thực của người em. Ra về, người anh khấp khởi mừng thầm vì mình đã làm được một việc vô cùng ý nghĩa.

Sáng sớm hôm sau, người em vô cùng ngạc nhiên khi thấy kho lương thực của mình không có gì suy chuyển cả.

“Tối nay mình phải mang nhiều hơn nữa mới được,” người em nghĩ bụng.

Sáng hôm sau, người anh nhìn thấy đống lương thực trong kho dự trữ của mình cũng có chung suy nghĩ như người em vậy.

Tối hôm đó, mỗi người đều chuẩn bị những túi đựng LỚN HƠN, họ chất vào đó thật nhiều ngũ cốc và lúa mỳ. Và câu chuyện lại tiếp diễn giống hệt đêm hôm trước.
Sáng hôm tiếp theo, họ lại một lần nữa thất vọng khi nhìn thấy ngũ cốc và lúa mỳ vẫn nguyên vẹn trong kho của mình.

Lúc này cả 2 anh em đều nghĩ “Tối nay mình không thể phạm sai lầm được nữa, mình sẽ chất thật đầy lương thực lên 1 CHIẾC XE BÒ. Bằng cách này mình sẽ không thể nhầm lẫn được nữa.”

Tôi hôm đó 2 người chất đầy ngũ cốc và lúa mỳ lên xe bò. Họ đẩy chậm rãi hết thửa ruộng này đến thửa ruộng khác, rồi tới ngọn núi cao kia. Tại đây, 2 người cuối cùng cũng chạm mặt nhau. Chỉ nhìn thấy người còn lại là họ đã dần hiểu ra câu chuyện mà cả 2 không thể lý giải.

Từ đó 2 người không còn phân chia ranh giới nữa, và lương thực cũng được xếp chung lại một kho.

Một túi –> Túi lớn hơn –> Xe bò. Họ cho đi càng ngày càng nhiều, và cuối cùng thì họ nhận được tình thương, kho lương thực lớn hơn, vùng đất lớn hơn, và chắc chắn sẽ còn lớn mãi, lớn mãi…

Câu chuyện tuy đơn giản nhưng nó đem lại rất nhiều cảm hứng cho bản thân tôi. Hy vọng nó cũng giúp bạn được truyền cảm hứng cho một ngày mới.

Ý kiến bạn đọc